người yêu tôi đã ra đi mãi mãi

Một mùa thu đã qua rồi Em đâu hay biết thu tàn Mà lòng còn đắm say vui với ai Có những lúc anh ước mơ Mơ đôi chúng ta không rời Trong cơn say em vội vàng Bão số 6 suy yếu, Biển Đông khả năng đón tiếp một cơn bão trong tuần sau. Áp thấp nhiệt đới (suy yếu từ bão số 6) đã suy yếu thành một vùng áp thấp trên vùng biển Quảng Bình đến Thừa Thiên Huế. Dự báo, một xoáy nhiệt đới ở ngoài khơi Philippines có khả năng mạnh Người Yêu Tôi Đã Ra Đi Mãi Mãi. Chương 4. Người Yêu Tôi Đã Ra Đi Mãi Mãi Chương 4. Chương trước Chương tiếp . Nửa học kì tiếp theo trôi qua, không thể không nói đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Tôi vẫn như cũ ở cùng Tôn Dập, chúng tôi cùng nhau đến lớp, đi thư Tình bơ vơ Lam Phương. Càng nhìn [D] em, yêu em hơn và yêu em [Bm] mãi Giờ [G] phút êm đềm xa [D] xưa, nay [G] đã đi vào quên [D] lãng [D7] Khuyến mãi; Hỏi và đáp; Vui lòng nhập tên người dùng(email) và mật khẩu. Tìm lại mật khẩu. Vui lòng nhập địa chỉ email của bạn vào ô bên dưới. Bạn sẽ nhận được một liên kết để thiết lập lại mật khẩu. Meilleur Site De Rencontre Pour Sportif. Nửa học kì tiếp theo trôi qua, không thể không nói đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Tôi vẫn như cũ ở cùng Tôn Dập, chúng tôi cùng nhau đến lớp, đi thư viện, đến phòng tắm… Tình bạn thuần khiết như vậy từ khi nào thay đổi, nếu như không có Trương Đại Lâm giúp tôi nhận ra, chúng tôi vĩnh viễn chỉ là bạn bè. Qua nửa học kì này, khí trời cũng trở nên oi nóng hơn. Ngày đó khi tan học, bước đến góc cầu thang chúng tôi liền chạm mặt một nữ sinh có dáng người nhỏ nhắn, dễ thương. Người đó ôm một chồng sách lớn, đứng vịn tay ở cầu thang, thấy em đi qua, hai mắt sáng lên một chút, xấu hổ mở miệng “Cậu ơi…có thể giúp mình một chút được không…?”Tôn Dập do dự bước tới, định đưa tay ra giúp cô gái kia, chính là tôi đã ngăn cản. Sức khỏe em vốn chẳng bằng ai, hơn nữa chính em cũng từng nói không làm được việc gì dùng nhiều sức. Bởi vậy mà tôi nhanh chân bước lên trước, ôm lấy chồng sách từ tay nữ sinh kia, nói Để tôi để tôi."Em vẫn luôn nói màu da khỏe mạnh của tôi cùng với hàm răng trắng bóng lúc cười có lực sát thương rất mạnh. Không biết Trương Đại Lâm là vì nụ cười của tôi, hay vì nghĩ rằng tôi thật nhiệt tình, mà khuôn mặt đỏ ửng lên, nói tiếng cảm lại Trương Đại Lâm là vào tiết học chung, cô gái này là nhìn thấy tôi trước liền chạy đến bắt chuyện, trong khi ấy tôi lại đang cố nhớ xem đã từng gặp ở đâu. Vừa định đứng lên thì cô gái ngồi luôn xuống chỗ bên cạnh, tôi còn chưa kịp nói đó là chỗ của Tôn Dập, bảo rằng em chỉ đi vệ sinh. Thế nhưng cô gái ấy nói chuyện không ngừng lại,tôi cũng không thể ngắt lời. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, vô tình thấy em đang đứng ở cửa tìm tôi, lại thấy bên cạnh tôi không còn chỗ trống, ngẩn người, sau đó bước đi tìm một chỗ trống. Buổi học hôm đó tôi nghe không vào tai chữ nào, bên tai là tiếng trò chuyện không dứt của Trương Đại Lâm, mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn về phía bảng đen, đập vào mắt sẽ là bóng lưng của em. Giờ học chung chính là lúc mà mọi sinh viên đều muốn chui ra phía sau để nói chuyện thoải mái, ba hàng ghế đầu tiên dĩ nhiên chẳng có ai chịu ngồi, Tôn Dập ngồi tại nơi đó, bóng lưng em càng thêm trống trải, đơn độc. Nhìn em, lại cảm thấy như thể bản thân là kẻ phản bội, trong lòng cũng vô cùng bất vất vả đến khi hết tiết học, tôi vội vàng nói lời tạm biệt với cô gái kia liền lao ra khỏi phòng học. Sinh viên từ các phòng đổ xô ra ngoài thật đông, ngó nghiêng một hồi mới thấy Tôn Dập đang đứng lặng yên dựa lưng vào bức tường, đi ngang qua em dù trai hay gái cũng đều nhịn không được mà ngoái lại nhìn em một tôi chợt trống rỗng, bước tới, vỗ vai em. Em quay sang nhìn tôi và mỉm cười. “Còn tưởng cậu sẽ đi với nữ sinh đó chứ.”Lòng tôi lại như có tảng đá nặng trịch rơi trúng. “Cái kia…cô bạn đó là lần trước nhờ chúng ta ôm sách, nhớ không?”Em mờ mịt lắc đầu “Khi nào?”Sau lần gặp lại đó, tôi và Trương Đại Lâm sau này cũng gọi là quen biết. Đó là một nữ sinh rất hoạt bát, có khi sẽ giúp tôi việc này việc nọ, như là đem chăn đi phơi nắng. Khi tan học cũng sẽ đợi tôi, cô gái này thích hát, có lần ngỏ ý muốn tôi cùng đi thu âm… Tôi không biết cự tuyệt thế nào, nhưng mỗi lần để Tôn Dập lại một mình để đi cùng người kia, tôi thực sự chột hôm sau khi tan học, Trương Đại Lâm vẻ mặt mong chờ nhìn tôi, hỏi “Hạo Nhiên, mình muốn đi xem phim, cậu buổi tối rảnh không, cùng nhau đi đi? Mấy đứa bạn bên kí túc xá mình không chịu đi.”Tôi thật lòng là không muốn coi phim, nhưng nhìn nét mặt mong muốn như vậy lại không nỡ từ chối, vất vả lắm mới gật đầu đồng ý. Về sau mới biết đó là phim kinh dị, mới xem được một lúc cô nàng đã hét ầm lên, còn quay sang trốn vào ngực tôi. Tôi biết trong kiểu tình huống như vậy hẳn là nên thân thiết mà ôm cô vào lòng, hay ít nhất thì cũng giúp che tai lại, vân vân. Nhưng là ngửi thấy mùi nước hoa của cô xông thẳng vào mũi, tôi chợt nhớ đến lần trước sau khi trở về, em vẻ mặt chán ghét đứng tách tôi ra, nói “Trên người cậu có mùi gì vậy? Khó ngửi muốn chết.”Vì vậy tôi cũng hơi luống cuống, đẩy cô gái ra. “Này này này, không nên lại gần như thế, mùi hương trên người cậu dính sang tôi thì sao a? Người yêu tôi mà biết sẽ có chuyện đấy.” Nói xong, chính tôi cũng thấy chột dạ, trong lòng cứng đờ, lại có chút xấu hổ. “Chúng ta đi thôi, phim này cũng không nên xem.”Ra khỏi rạp chiếu phim, một cơn gió cuối xuân thổi tới đem theo làn hương mát mẻ, cũng thoải mái. Một lúc thật lâu, Trương Đại Lâm nhỏ giọng bảo “Thật xin lỗi, mình không biết cậu đã có người yêu, quấy rầy hai người rồi.”“Không có gì, người đó cũng không nói gì cả.” Tôi cười lại cười gượng. “Người yêu cậu…đẹp lắm đúng không?”Không đợi tôi đáp, cô lại nói. “Chắc chắn là rất đẹp rồi.”“Ừ, đặc biệt đẹp, ai gặp qua cũng nói như vậy.”Mồ hôi lạnh tự nhiên chảy ra, lúc nói về người yêu’ này, tôi là nghĩ tới Tôn Dập. Nhưng nói cũng không bị líu lưỡi, đảm bảo cô gái này cũng không nghi ngờ gì. Đi tới ngã tư đường, Trương Đại Lâm nói “Mình tự đi được rồi, cậu mau mau trở về chỗ người yêu đi.”Tôi vẫn là cố nói “Không sao, tôi sẽ đưa cậu về kí túc xá.”Cô gái lắc đầu, mỉm cười nói tạm biệt sau đó vội vàng quay đầu đi. Nhưng tôi đã kịp trông thấy nước mắt sắp trào ra từ đôi mắt ấy, tôi lại làm một người đau lòng. Mặc dù cảm thấy có lỗi, nhưng ngực cũng cảm thấy dễ thở hơn, tôi liền chạy thẳng về kí túc xá nhưng em lại không có trong phòng. Nghe lũ bạn nói em tới thư viện rồi, tôi mở ngăn kéo tùy tiện lấy cuốn sổ cùng cái bút liền chạy tới thư viện, rất nhanh tìm được chỗ chúng tôi thường tối ở thư viện thường rất đông người, đến muộn nhất định không tìm được chỗ mình thích. Nhìn thấy em ngồi đó, ghế bên cạnh vẫn trống, là vì em để túi xách của mình lên đó, trên mặt bàn đầy những sách dày cộp các loại. Tôi vui vẻ chạy đến, ghé vào tai em nói “Bạn tốt, cậu thật là tốt nha, giúp tôi giữ chỗ. Cảm ơn nhé, haha.”Em quay đầu sang, mở lớn mắt nhìn tôi, mãi mới nói được một câu “Cậu là người hay quỷ?”Tôi vờ tức giận. “Tôi mặc kệ mĩ nhân, cố gắng tới đây với cậu. Câu hỏi này là sao a?”Em lại cười, nhưng câu nói dường như có chút chua chát.“Chớp nhoáng như vậy, cậu sẽ theo đuổi người ta thế nào đây.”Tôi nói “Cậu không nhìn ra là cô ấy theo đuổi tôi sao? Đối với tôi cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi. Hôm nay cũng đã nói chuyện rõ ràng, có lẽ về sau cũng không còn gì nữa.”Em khinh thường liếc tôi một cái, ý cười lại càng rõ từ sau ngày đó, tôi ý thức được tình cảm mình dành cho em, tình cảm ấy không giống như bình thường, và lại càng không tách ra khỏi em. Thậm chí khi chơi bóng rổ tôi cũng kéo em đi cho bằng được, em chẳng thể làm gì khác là ngồi đờ người ra. Em nhìn tôi cười sẽ khiến tôi luống cuống. Em rất thích hoa quả ướp lạnh, tôi bình thường vẫn hay trêu em như thế nào lại giống một đứa trẻ đến vậy, nhất là khi nhìn em ăn. Nhưng hiện tại tôi hay lén mua về cho em, bất ngờ đưa ra trước mặt em, trông em cười thật tươi. Chỉ như vậy đã khiến tôi cảm thấy sung sướng, thỏa mãn rồi…Mà khi đã làm cho tôi việc gì, cho dù là việc rất nhỏ, trong thâm tâm tôi không chỉ thấy biết ơn, thậm chí còn cảm động, đặc biệt là ngọt ngào. Tận hưởng những tia ngọt ngào ấy, học kì cũng dần dần kết thúc. Sau khi thi cuối kì, mọi người cũng lục tục đóng gói hành lí để ra về, tôi và Tôn Dập cũng mua vé xe cho hai ngày sau, tôi đi buổi sáng, còn em là trưa. Ngày hôm đó, thực nhớ không nổi vì lí do gì mà đùa giỡn, sau đó tôi chạy ra ngoài, em cũng đứng dậy đuổi theo. Khi sắp bước chân ra khỏi cổng khu kí túc, em lại bắt được tôi. Biết mình trốn không thoát, tôi cũng không chạy nữa. Em bởi vì cố đuổi theo mà thực sự mệt, hơi thổ rối loạn, miệng thì mỉm cười thật tươi. Tôn Dập khi đó cũng không buông tôi ra, thậm chí dựa hẳn vào vì quá mệt, đầu óc tôi vì thế trống rỗng, trái tim cũng loạn nhịp, trong người như phát sinh một dòng nhiệt nóng. Không thể chịu được, tôi đẩy em ra, chạy đi và không quên nói lớn, rằng tôi phải đi đến chỗ bồn rửa mặt, mở vòi nước mạnh hết cỡ. Vì có dòng nước lạnh táp lên mặt hồi lâu tôi mới bình tĩnh trở bắt đầu nhận thấy rõ, tôi thích em. Ý niệm này xuất hiện trong đầu khiến tôi trở tay không kịp, em là con trai, đúng vậy, là con trai. Làm sao có thể…Kết quả, cứ nhìn thấy em là tôi lại né tránh, cật lực không chịu nhìn vào mắt em. Ngày về nhà, tôi dậy từ rất sớm, nhẹ nhàng đi vào phòng tắm sửa sang lại. Do dự thật lâu vẫn quyết định đến gọi em, em vẫn còn ngái ngủ, ánh mắt mông lung nhìn tôi.“Phải đi rồi sao?”Tôi lại hốt hoảng khi nhìn em như vậy, quay mặt sang chỗ khác, “ừ” một tiếng sau đó kéo hành lí đi thẳng Kì nghỉ bắt đầu, sau khi trở về nhà, tôi lại cùng đám bạn hồi học cao trung tụ tập. Tôi có quan hệ khá tốt, hôm nay gặp người này cùng ăn một bữa, ngày mai lại cùng người kia chơi bời, đến khi gặp mặt đủ bạn bè cũ xong xuôi, Tết cũng đến. Tôi cùng mẹ đi chợ Tết, chủ yếu là theo sau xách đồ lỉnh kỉnh thay mẹ. Ngày Tết, cô dì chú bác lần lượt đến chơi, thăm hỏi chúc Tết, đương nhiên rất bận…Cuối cùng sau khi cũng đi thăm hỏi nhà họ hàng xong xuôi, cũng gần đến ngày quay lại trường đại học. Ở nhà nhàn hạ, lúc ngồi sofa xem tv quả thực buồn chán, nhìn điện thoại chằm chằm một lúc, lại tự hỏi không biết em giờ này đang làm gì, lâu không gặp đã cảm thấy nhớ. Ngồi nhớ lại dãy số điện thoại của em, đánh liều mà gọi. Đợi lúc lâu khi tôi vừa định cúp máy, em lại nghe máy, thanh âm đầy sự lười biếng, như thể còn đang ngủ vậy.“Tiểu tử cậu thế nào buổi trưa rồi còn chưa rời giường? Lâu như vậy mới nghe điện thoại, thật nhẫn tâm nha.”Nghe thấy giọng tôi có lẽ em cũng thanh tỉnh vài phần.“Hạo Nhiên sao? Tôi cứ chờ điện thoại của cậu mãi.”Là vậy sao? Tôi méo miệng, hóa ra mình mới là kẻ nhẫn tâm, vội chuyển đề tài.“Cậu thế nào? Sao không đi đâu chơi mà ở nhà ngủ vậy?”“Đi chơi? Chơi với ai? Chơi gì?”Tôi không biết nói gì, lại hỏi “Ba mẹ cậu đâu?”“Bọn họ đi du lịch rồi, tôi ở nhà một mình.”“Trời, ba mẹ cậu thật nhẫn tâm nha. Như thế nào mới đầu năm đã để cậu ở nhà một mình, đi du lịch cũng không mang cậu theo.”“Tôi không khỏe mà, đi lại không tiện.”Ngẫm lại cũng đúng, thân thể em thật tệ quá, làm gì cũng phải đắn đo. Lại nói chuyện phiếm một hồi, tôi cúp tôi ngồi một bên hỏi “Tôn Dập? Nó ở nhà một mình sao?”“Đúng vậy, cậu ấy sức khỏe rất kém, ba mẹ cậu ấy đi du lịch rồi, cậu ấy ở nhà một mình, còn đang ngủ.”Mẹ lộ ra vẻ khó tin, lại hỏi “Thật hả? Sao có thể như thế? Đứa nhỏ thật đáng thương, hay con đến nhà cậu ấy đi? Thân thể như vậy ở một mình đâu có ổn?”“Tôn Dập cũng không phải ở sát vách nhà mình a, làm sao muốn ở cùng là ở cùng được ngay.” Tôi cười.“Liên quan gì, hay bảo nó chuẩn bị hành lí rồi đi xe lửa tới đi, đến ngày quay lại trường thì hai đứa cùng đi luôn. Mà tới trường chẳng phải sẽ đi qua nhà mình sao.”Tôi nghĩ như vậy cũng tốt, lại hai ngày nữa trôi qua, ở nhà một mình thật nhàm chán, tôi lại gọi điện thoại nói chuyện với em. Chuyện kia em có chút do dự, nói rằng tối nay khi ba mẹ về sẽ thử hỏi ý mẹ em cũng không phản đối, buổi chiều hai ngày sau đó tôi ra sân ga đón em. Đứng ở trạm chờ thật lâu đã nhìn thấy bóng dáng em từ phía xa, thân hình cao một mét tám tám ấy không khó nhận giữa náo nhiệt những người là một tháng không gặp trông em không hề đổi khác, trên thân vẫn khoác một chiếc áo lông to xụ, nét mặt có chút tái nhợt, đại khái là vì đi xe đường dài cho nên không tránh khỏi mệt mỏi. Em đứng đó, hai mắt vô thần, tìm kiếm tôi. Tôi mỉm cười đi đến, vỗ vai em, đờ đẫn nhìn tôi trong thoáng chốc, em nở nụ cười. Mặc dù trông em khi đó thực mệt mỏi mà mỉm cười nhìn tôi, nhưng là không khỏi cảm thấy ấm áp, nhất thời không biết nói gì…Tối hôm đó nhà tôi ăn rất nhiều món, vốn dĩ trong nhà còn rất nhiều đồ ăn chuẩn bị cho Tết, Tết cũng không thể ăn hết nhiều vậy được. Qua kĩ thuật nấu nướng tuyệt vời của mẹ cùng với tay nghề làm mấy món ăn nhẹ của ba, một bàn ăn đầy màu sắc được dọn ra. Tiếc là tôi gần đây ăn quá nhiều đồ, bây giờ nhìn thấy cũng chẳng động Dập kinh ngạc nhìn thức ăn bày biện trên bàn, lại tới giúp mẹ tôi chuẩn bị chén bát, nói bà thật khách khi ấy đang vắt vẻo nằm trên sofa, cười tươi bảo em, “Như này đã là gì, mấy ngày nay tôi mỗi ngày đều ăn nhiều những đồ ăn như thế, đến mức mập lên này.”Em nhìn tôi một chút, sau đó bảo “Ừ, mập lên thật.”Mẹ tôi yêu mến em vô cùng, vì thế mà toàn khen ngợi em, lại dìm tôi xuống. Bà nói tôi thời gian này ở nhà hết ăn lại nằm, việc gì cũng không phải động tay động chân, cho nên mới mập ra như thế. Tôi đương nhiên không phục, lại gào lên, nói ai cả ngày dòng đi theo mẹ xách đồ, Tôn Dập mới giúp mẹ lấy chén bát đã khen nhiều như thế, lòng tôi thực ủy khuất đi…Mẹ lườm tôi một cái, bảo sắp đến bữa cơm, hay là còn phải đút cơm cho tôi nữa? Em nghe xong liền cười trộm. Trước lúc tôi vào, ba đã ngồi trước ở bàn ăn, đọc báo và nhấm nháp li rượu. Bốn người chúng tôi quây quần bên bàn ăn, ăn uống, nói chuyện rất vui tôi không giàu có gì, ba mẹ đều là công nhân viên chức, cuộc sống cũng đủ để cung cấp cho sinh viên ăn học như tôi. Ngôi nhà chúng tôi ở cũng không lớn, một phòng khách nhỏ, liền kề là một phòng ăn, có hai phòng ngủ và một phòng đọc. Không gian cũng không rộng nhưng được bố trí vẫn tốt. Buổi tối, dĩ nhiên em ngủ cùng bàn học vẫn còn bày mấy cuốn ảnh mà hai ngày trước đứa em họ tôi đến chơi và lấy ra xem, tôi lười cất đi, nên nó để đâu thì vẫn cứ ở nguyên đó. Tôn Dập sau khi tắm xong, vừa lau tóc vừa bước tới, tiện thể ngồi xem một ra, bên trong đa phần đều là ảnh tôi khi còn nhỏ, có một ít chụp cùng ba mẹ, lại một ít chụp cùng người thân khác. Em vừa xem vừa cười thật vui vẻ, cứ thấy tấm ảnh nào thú vị sẽ lại chỉ cho tôi, còn nói rằng “Nhà cậu thật tốt, ăn cơm chiều cũng vui như vậy, đúng là chụp ảnh gia đình a.”“Gia đình nào mà chẳng có ảnh gia đình. Nhà cậu không sao?”“Có lẽ cũng từng.” Em em thật nhỏ, tôi nghe cũng không rõ, mông lung nhìn em, sau đó em cũng quay qua nhìn tôi, do dự lấy trong ba lô ra chiếc ví, rồi lại từ trong ví lấy ra một ảnh chụp cũ kĩ. Trong ảnh là một phụ nữ xinh đẹp đang ôm một đứa bé, khung cảnh là ở một công viên nào đó, hai người đều cười rất xán Dập cúi đầu chăm chú nhìn tấm ảnh, tóc mái vương trước trán che đi đôi mắt nên tôi chẳng thấy được đôi mắt ấy đang nghĩ gì.“Tôi chụp ảnh không nhiều lắm. Đây là mẹ tôi.”Qủa thực em không nói thì tôi cũng biết, đôi mắt hai người trông rất giống nhau, còn có khóe miệng khi cười thì hơi nhếch lên, nhìn có chút nghịch ngợm, tạo thành một đường nét hoàn hảo… Mà tôi cũng chưa một lần nhìn thấy ảnh chụp của em bao giờ, nên không biết rằng em cũng có lúc cười rạng rỡ như thế. Nụ cười của em hiện tại không phải không vui, chỉ là trầm mặc hơn rất mặt em tràn đầy sự thương yêu, nhìn tấm ảnh, nói.“Mẹ tôi thực sự rất đẹp, đáng tiếc năm tôi lên tám thì bà qua đời. Mẹ trông đau đớn như thế nào, có lẽ đời này tôi sẽ không bao giờ quên được.”Tôi giật mình, đây là lần đầu tiên nghe em kể về gia đình.“Có chuyện gì sao? Chẳng phải ba mẹ cậu bây giờ…”“Đó là mẹ kế. Sau khi mẹ mất được một năm, ba tôi đi bước nữa. Cũng đã có một đứa con trai.” Cất đi tấm ảnh, em bình thản trả kinh ngạc không nói nên lời, em hóa ra còn có một đứa em trai. Em thật là thâm tàng bất lộ, vẫn nghĩ em luôn cất giấu điều gì đó trong lòng, cũng rất ít khi nhắc tới người nhà, càng ít khi gọi điện về nhà, thật không nghĩ tới gia cảnh em là như đẫn ngồi ở mép giường, em thu thập các thứ xong xuôi liền trèo lên giường.“Này, thảm điện đâu?”Tôi cũng chui vào chăn theo. “Tôi không dùng.”Em lại cười. “Ừ, cậu đúng là thanh niên khỏe mạnh, trong phòng tôi có bật lò sưởi nhưng cũng không ấm bằng chăn cậu ủ cho.”“Sau trở lại trường tôi lại ủ chăn cho cậu là được chứ gì.”Tôi đáp. Em lại cứ thế quấn lấy người tôi, bướng bỉnh nói một câu. “Cùng lắm thì mùa hè tôi cho cậu ôm, thân nhiệt tôi luôn thấp.”Có lẽ vì vừa tắm xong nên cơ thể em cũng không lạnh đến mức khiến tôi dựng tóc gáy, da thịt kề cận với nhau cảm giác thật thoải mái, dần dần em cũng đi vào giấc ngủ. Từng đợt hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ tôi, bao quanh là mùi hương dễ chịu từ cơ thể em. Chỉ là tâm tư tôi lúc đó không nhè nhẹ như vậy. Đó là lần đầu tiên nghe em tâm sự, tuy là không nhiều, nhưng cũng đủ để giải thích vì sao trông em lại khác hẳn với những bạn học cùng trang lứa như thế. Vẻ ngoài trầm mặc, thậm chí là lạnh lùng ấy chẳng phải vì em kiêu ngạo, chẳng phải em có bề ngoài đẹp đẽ, chẳng phải em có thông minh, có thành tích học tập xuất sắc. Tất cả, chỉ là em tự mình khép chặt bản thân mà thôi. Quen em lâu, đối với em hiểu càng nhiều, mới thấy được đằng sau vẻ ngoài anh tuấn mê hoặc không biết bao nhiêu người ấy, lại là một con người tịch mịch, cô đơn và thống khổ biết nhường hôm sau tôi đem Tôn Dập đi dạo, thành phố tôi sinh ra cũng ngày càng phát triển lớn mạnh hơn, nơi nào cũng được trùng tu, xây dựng, thực sự cũng chẳng có chỗ nào để chơi. Chí ít thì có hai người vẫn hơn một mình tôi buồn chán. Đối với chuyện của em, tôi vẫn rất hiếu kì, chỉ là không biết nên mở miệng thế nào cho phải, đành nghẹn lại nơi cổ giờ đi ngủ mà tôi vẫn thấy đôi mắt em không có ý gì muốn ngủ, tôi chần chừ sau vẫn mở miệng hỏi “Này…Tôn Dập…em trai cậu, bao nhiêu tuổi rồi."Em nhìn tôi, chớp nhẹ mắt. “Nó ra đời năm tôi mười tuổi. Bây giờ là chín.”Tôi lại hỏi “Vậy nó theo ba mẹ đi du lịch sao?”Em vùi mình trong chăn rầu rĩ ừ một tiếng. Mỗi khi nhắc tới gia đình em lại như vậy, không mang theo chút tình cảm nào, nhìn cũng không ra sự lo lắng nào, thậm chí một chút bất mãn cũng không. Chỉ có khi đó, em lấy ra ảnh chụp của mẹ, tôi mới thấy tình cảm gia đình trong em. Thứ tình cảm phức tạp, hỗn độn, tiếc nuối có, quyến luyến có, hoài niệm cũng có, nhưng phần đa, là chết lặng. Một hồi lâu, tôi lại lên tiếng trước.“Này, cậu đối với người mẹ bây giờ thế nào…?”Em nhìn lung tung một lát, cuối cùng cũng bảo “Bình thường, chí ít cũng vẫn để ba cho tôi tiền tiêu.”Tôi nói “Trước đây không phải cả nhà vẫn sống với nhau sao?”Em lắc đầu, “Tôi trước đây ở lại trường học, nếu không thì cũng là bệnh viện. Sau ra viện thì ba đưa đến viện điều dưỡng, đều phải chăm lo cho em nhỏ, không có thời gian cho tôi.”“Là vậy à.” Tôi nói. “Vậy hẳn là ba cậu cũng có nhiều tiền đi? Tôi nghe nói ở trong viện điều dưỡng phải trả phí rất cao.”“Cứ coi là vậy đi, ông ấy có công ti riêng, làm ăn cũng không tệ.”Sau đó còn nói chuyện gì nữa tôi đều không nhớ, đêm đó chúng tôi nói chuyện rất khuya. Về phần mẹ kế của em, tuy rằng như em nói thì không phải người xấu, nhưng nghĩ lại thời điểm lúc mới gặp em, bên người chỉ có túi hành lí nhỏ đến đáng thương, khẳng định là tự mình chuẩn bị tất. Cũng vì thế mà cái gì cũng không đầy đủ, hơi một tí lại phải đi mua. Ở chung một mái nhà, với danh nghĩa là “mẹ”, không biết người đó có bao nhiêu yêu thương dành cho em? Em lại có thể thản nhiên mà nói, nếu không ở trường thì cũng là bệnh viện. Em lại từng phẫu thuật nhiều như vậy, ba em khẳng định là không có thời gian chăm lo cho em, cũng chưa từng nghe em nói về ông bà. Trong quãng thời gian em đau như vậy, ai là người ở bên em, bảo vệ cho em? Hay là tấm ảnh cũ của mẹ em? Càng nghĩ lại càng thấy thương em vô hạn, bên ngoài lạnh lùng đến thế, cởi bỏ đi lớp vỏ bọc bên ngoài, kì thực là những vết thương thấu tận tâm can. Thời gian sau của năm thứ hai đại học, trước kia chúng tôi còn có thể nhẫn nại giống như bạn bè bình thường trước mặt người khác, nhưng càng ngày càng có cảm giác giấy không thể nào bọc được lửa. Đôi lúc em sẽ thản nhiên dựa người vào tôi, lúc tản bộ cũng vươn bàn tay ra nắm lấy tay tôi... Nhiều lần thiếu chút nữa bị người khác phát hiện, cũng may cuối cùng đều ổn tôi bắt đầu nói chuyện xem có nên nói cho bạn bè thân thiết biết hay không, bởi vì thực sự cảm thấy cũng không có gì nghiêm trọng, nói không chừng người khác cũng sẽ tiếp nhận thôi. Đang lúc muốn thử, trong trường lại xảy ra một chuyện động trời khiến chúng tôi không thể nói bất cứ điều gì, từ đó về sau lại càng cẩn thận hơn...Năm hai chúng tôi có hai nữ sinh ở kí túc xá lén hôn nhau và bị một bạn học bắt gặp, vì vậy viết đơn gửi lên Ban Giám hiệu, kiên quyết không muốn chung phòng với người biến thái như là trường học thu xếp chuyện này bằng cách để hai cô gái đó lên tiếng xin lỗi, sau đó mọi chuyện nhà trường sẽ không để cho lan rộng nữa, về sau sẽ êm đẹp cả. Thế nhưng hai người họ không nguyện, còn viết một tờ đơn rằng"Chúng tôi yêu nhau. Hơn thế sẽ ở chung một chỗ. Không một ai có thể xen vào." Nhà trường khi biết chuyện đã xé nát tờ giấy, về sau cũng không cho phép họ theo học tối đám bạn cùng phòng sôi nổi thảo luận về chuyện nọ, tôi cùng Tôn Dập hai mặt nhìn nhau. Buổi sáng chính mắt tôi thấy một trong hai cô gái ấy bị mẹ quát mắng ngay trước cửa phòng, lúc ấy thảng như trong người đổ mồ hôi lạnh, nhìn người phụ nữ kia tôi chợt nghĩ đến mẹ của mình, còn nữ sinh đang dũng cảm chịu đựng kia chính là tôi...Từ đó về sau tôi và em cố tình tạo ra chút khoảng cách, không hề như hình với bóng dính chặt lấy nhau nữa. Thi thoảng khi mọi người không để ý, chúng tôi sẽ lại nhìn nhau, mỉm cười. Tuy rằng chỉ là một cái cười rất nhẹ, tôi vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng. Vụng trộm như vậy cũng là một loại hạnh phúc nho nhỏ, cả hai đều thấy thỏa mãn, bởi vì chúng tôi biết như vậy là đủ...Tôn Dâp rất thông minh, em lại cố gắng rất nhiều so với những người khác, thành tích không đứng nhất thì cũng là nhì. Tôi dĩ nhiên cũng không thể để mình kém em xa quá, vì vậy tích cực học tập, cùng chung tiến bộ, cả ngày ngâm mình trong đống sách. Khi kết thúc năm học thứ hai, hai chúng tôi có thành tích vượt xa các sinh viên cùng khóa, giáo sư vì thế để chúng tôi từ năm thứ ba trở đi sẽ cùng theo trợ nhận được khi làm trợ giảng cũng không tính là nhiều, nhưng hai chúng tôi gộp lại cũng được một khoản kha khá, liền ra ngoài thuê phòng trọ. Nơi chúng tôi thuê không lớn, chỉ có một phòng ngủ, một phòng ăn, một phòng vệ sinh, ngay cả phòng khách cũng không có nhưng cũng không cần thiết. Nơi đó cách trường học bốn trạm đường, giao thông cũng coi là thuận lợi. Kể từ ngày hôm đó, tôi và em lại như thể quay trở lại khoảng thời gian ngắn ngủi khi tôi lần đầu tiên tới nhà của em. Reads 10,025Votes 451Parts 18Complete, First published Apr 01, 2022Table of contentsFri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Fri, Apr 1, 2022Một câu chuyện tình yêu dẫu cả hai đã biết trước là sẽ không thể cùng nhau đi tới cuối đường nhưng đã trãi qua biết bao nhiêu lần vẫn không thể bỏ qua gian trước khi em đi, cả hai nỗ lực ở bên nhau, cũng từng mong chờ, từng khổ đau, và cả yêu thương... Hôm nay bỗng nhớ tới em còn đang say ngủ, trái tim tôi vẫn như cũ tràn đầy ái tình trao tôi yêu, mong cho em nơi thiên đường thật bình yên.

người yêu tôi đã ra đi mãi mãi